Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014
Phát huy truyền thống anh hùng cách mạng của Đội du kích Ba Tơ
Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014
Suy ngẫm về “được” & “mất”
Nữ sinh xinh xắn có thiết kế nức danh thế giới
Tổng Bí thư thăm, làm việc tại Tuyên Quang
Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014
PXS: Phó GĐ Nguyễn Tri Hòa đăng ký bán 2,460 cp
LOTTE Mart Hà Nội khai trương trung tâm thương nghiệp thứ 8
Sau vòng khai màn La Liga: Kẻ mạnh lên tiếng!
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Djokovic vẫn được huyền thoại tin tưởng
Tiền lương lại tăng, ai là người được lợi?
Lại lo bánh Trung thu "bẩn"
Bánh trung thu Givral tốt cho sức khỏe
Thực hiện Cuộc vận động "Người Việt Nam ưu tiên dùng hàng Việt Nam": Nâng cao sức cạnh tranh của hàng dệt may Việt Nam
Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014
Nga: Mọi khúc mắc về đoàn xe nhân đạo đã được giải quyết
Du lịch Peru khám phá những những tàn tích cổ xưa của người Inca
Lật tẩy chiều cao thật của mỹ nhân Việt khi đứng cạnh nhau
Nâng cao chất lượng các sản phẩm chủ lực của Tây Nguyên
Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014
Chuyện kể cho teen 18: “Hãy can đảm chọn lựa”
Sự lựa chọn kiêu dũng Dự định năm cấp 3 của tôi là đỗ vào ĐH Kiến trúc, bởi tôi vốn có năng khiếu mỹ thuật từ nhỏ. Nhưng tiếc là kỳ thi năm ấy, tôi chỉ đỗ nguyện vọng 2. Cùng khoảng thời kì đó, tôi nhận được thông tin về nhịp “du học” tại Khoa Quốc tế - ĐH FPT ngành CNTT.
Thực thụ, tôi rất lừng khừng giữa 2 tuyển lựa: theo ngành kiến trúc ước muốn 2 ở một trường ĐH khác và theo học CNTT ở FPT. Bản thân tôi vừa là một thằng nghiện máy vi tính vừa yêu thích các phần mềm thiết kế đồ họa. Mất một thời gian dài suy nghĩ, tôi chọn FPT với hoài vọng trở thành một nhà thiết kế game chuyên nghiệp. Tôi muốn tận dụng khả năng về đồ họa cộng với tri thức lập trình học từ trường ĐH để có thể tự làm ra một sản phẩm game của riêng mình.
Năm thứ nhất: Từ hụt hẫng đến náo nức Những ngày đầu đi học, tôi được dạy các tri thức cơ bản về máy tính, hệ điều hành đến mã máy 001001, các hệ nhị phân, thập phân... May mà cha giảng vẫn bằng tiếng Việt nên khi về nhà đọc lại giáo trình cũng bớt khoai hơn. Tôi vẫn nhớ ngày xưa đầu tư hẳn 1 cái bút highlight để note lại những ý chính quan trọng khi đọc giáo trình. Cứ gặp từ mới là tôi lại dùng bút note lại kèm dịch nghĩa, có bài tôi dùng bút note gần như nguyên... Cả trang luôn cho nên lúc xem lại bài thì đoạn nào cũng quan yếu như nhau. Những lúc sờn, tôi lại tự cổ vũ mình “gắng vô cùng nào”. Sau môn thi trước nhất với điểm số đứng top của lớp, tôi thấy vui kinh khủng vì những chũm đều được đền đáp xứng đáng. Vậy nên những môn sau, tôi quyết tâm duy trì phong thái, chũm hơn và kết quả cũng tốt dần lên. Tôi bắt đầu có chút yêu thích với lập trình từ đó. Năm thứ hai: Câu chuyện con cá và cái cần câu Năm hai, chương trình khủng hơn hẳn so với năm đầu, sinh viên phải tự học, tự tìm hiểu nhiều hơn. Khi sinh viên làm sai, thầy chỉ nói cho chỗ sai ở đâu rồi tự mình sửa, không sửa được thì thầy chỉ cho cách lên Google tìm cách để mà sửa, thầy sẽ không sửa cho tận nơi nữa. Thầy bảo: “Năm đầu thì thầy còn cho con cá chứ sang năm 2 thầy chỉ đưa cho cái cần câu rồi tự đi mà câu thôi”.
Từ đó tôi phải tự lên mạng tìm tài liệu, day trở nhiều hơn, thỉnh thoảng tìm được vài thứ hay ho, mày mò làm thử theo nào ngờ làm được. Làm virus với trojan rồi gửi dọa mấy đứa bạn như thật ấy, thấy khích lắm. Tôi nhận ra càng “lún sâu” vào lập trình, những thứ cao siêu độn về CNTT ngày một đỡ... Cao và siêu hơn, tôi hiểu được phần nào hơn chứ không mơ hồ như trước nữa. Năm học cuối: Sốc nốt lần nữa Ngày xưa hỏi các bậc đàn anh để tìm hiểu về Năm học cuối thế nào thì câu trả lời nhận được rất nhiều “lắm”: kinh khủng lắm, Biển bạt in Hiflex man rợ con ngan lắm, tiếng Anh khoai lắm… Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng quả thực tôi vẫn bị sốc nặng bởi trình độ của Năm học cuối so với 2 năm đầu là một trời một vực: người người tiếng Anh, nhà nhà tiếng Anh.
Làm bài tập lớn, lớp chia nhóm thì tôi được ghép với 1 ông bạn người Nigeria. Vẫn nhớ như in buổi chiều hôm đó, tôi và lão ấy ngồi lại với nhau để bàn xem nên làm game đề tài gì cho đồ án. Hết dùng lời không được rồi đến dùng tay dùng chân, khuấy mệt nghỉ để giải thích luôn. Rút cuộc cũng hoàn tất. Năm học cuối, chương trình đề nghị sinh viên phải tự tìm hiểu nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn vì thầy cô (cả Việt Nam và nước ngoài) giảng bằng tiếng Anh nên sểnh ra một cái là sau đó gần như nghe không hiểu gì luôn. Khi viết ít nghiên cứu, bất kì luận điểm hay kết quả nào cũng xem thêm đều phải có viện dẫn, trích dẫn nguồn đầy đủ. Tôi học được một điều rằng bất cứ điều gì mình đưa ra, dù sai hay đúng đều phải có cơ sở, căn cứ rõ ràng. Nếu không thì khi trình bày sẽ dễ dàng bị vặn, nhiều khi sẽ làm người nghe và người nói không hiểu nhau. Đến khi bảo vệ đồ án thì quan trọng là phải kín kẽ, kiên cố không sơ hở hoặc hở ít thôi, lơ mơ là bị trừ điểm như thường. Ngày tốt nghiệp: kiêu hãnh và Hạnh phúc
Chấm dứt hơn 3 năm Đại học, cũng đạt được một vài thành công nho nhỏ đủ để Tự hào, may mắn là không phải học lại môn nào, tìm ra được con đường của riêng mình sau khi tốt nghiệp. Xem trên tivi thấy các bạn tốt nghiệp xong toàn khóc như kiểu tủi lắm ấy, tôi thì thấy vui thôi, có gia đình, bạn bè thân thiết đến dự thế với tôi là đủ lắm rồi chẳng mong gì hơn. Trường Đại học giúp tôi tìm được say mê thực thụ của thế cục mình Ngày ôm máy tính hơn chục tiếng, tâm trí chỉ quay quanh những dòng code. Tôi yêu lập trình và yêu con đường mình đang theo đuổi. Ước mong làm game từ ngày xưa giờ cũng đã trở thành hiện thực, tôi vẫn dành thời kì tự học, tự làm vài game nho nhỏ. Bạn có thể lên Google Play tìm game Cờ Nhảy, đó là game trước tiên tôi làm hồi năm cuối. Thời điểm này, lứa 96 cũng vừa thi ĐH xong. Dù kết quả có như kỳ vọng hay không, tôi vẫn mong bạn kiên trì với mong ước và ham của riêng mình. Hãy luôn tự hỏi bản thân rằng đó có phải là con đường thực sự mình mong muốn hay không. Nếu câu giải đáp là có, tôi chúc bạn có đủ dũng khí để theo đuổi nó đến cùng. Nếu câu trả lời là không, tôi mong bạn sớm nhận trả đó và thay đổi, tuổi xanh rất ngắn và trôi đi thì quá nhanh để có thể bắt đầu lại. Khoa Quốc tế: http://fbachelor.Fpt.Edu.Vn/ . |
Một lối kể chuyện dung dị
18 truyện ngắn với gần 300 trang in, khổ 13x 20,5cm, "Cúc muộn", tập truyện ngắn của nhà văn Vũ Thảo Ngọc không nói điều gì to tát, không đưa ra một triết luận hay đúc kết một kinh nghiệm từ cuộc sống, như hay gặp trong tác phẩm của một số người, mà chị chỉ tưng tửng kể câu chuyện đời thường về một quãng đời, có khi là một mẩu đời, với những số mệnh mới đọc cũng không có gì "khúc khuỷu", đôi khi còn tưởng "thông đồng bén giọt" là khác; nhưng càng đọc, càng nghĩ mới thấy đời người quả lắm truân chuyên, và vượt lên được nỗi truân chuyên ấy để sống cho thật là mình mới là điều mà tự mỗi người phải hướng tới, với những bứt phá quyết liệt. "Đêm nhớ" là một dạng như thế. Chỉ khoảng bốn nghìn chữ, truyện ngắn như một cuốn phim lúc cận cảnh đặc tả chân dung, lúc lại lia ống kính ra thật xa, đến cả hàng chục năm, để ngoắt một cái lại đưa người đọc trở về thực tế. Truyện viết nhiều tầng, nhiều lớp đan cài với những chi tiết, tình huống thoáng đọc tưởng vô lý, nhưng đọc tới phần sau lại bỗng nhận ra sự tài hoa của nhà văn khi "ém" chi tiết như đặt "mìn hẹn giờ" chờ thời kì phát nổ, tạo bất thần cho người đọc, nhất là ở phần cuối với một cái kết mở khá hay. Cho nên, "Đêm nhớ" tuy hơi dài vẫn có sức chi tiết suýt nữa người đọc. Một ký ức thời chiến nhưng lại được khai triển trong không khí hiện tại, truyện ngắn "Cúc muộn" được xây dựng theo lối đa tầng, thực từ đến ảo, lại từ ảo trở về thực, như một lời nhắc nhỏm con người dẫu có cuộc sống nhà cao cửa rộng hôm nay cũng nên dành thời gian nghĩ suy về chính cái nhà mình đang ở, cái tham khảo chỗ mình đang đứng, để từ đó biết gìn giữ, tôn trọng những kỷ niệm, những ý thích, dù là rất nhỏ, một thời mê say, theo đuổi. Vận dụng tối đa ưu thế của cách kể chuyện ở thứ bực nhất (tôi), "Cúc muộn" dựng nên một quang cảnh thành phố mới với san sát nhà tầng và những căn "vi la" liền kề; láng giềng liền nhà nhau mà không mấy khi gặp mặt nhau, thậm chí có lúc muốn nói chuyện với nhau cũng phải "qua khe song sắt cửa bảo hiểm". Con người thời hiện đại với nhà tầng, tiện nghi đầy đủ, nhưng nhiều lúc lại thấy mình như bị "cách ly" với thế giới bên ngoài. Đến nỗi "tôi" (nhân vật chính) nhiều khi thèm nhìn về cái làng êm ả bên sông Tô và đi giữa cánh đồng làng chân lúa chen dầy, thơm mùi no ấm… Tôi bien dong chu noi cũng muốn nói tới những truyện khác trong tập "Cúc muộn" mà đọc xong cứ ám ảnh mãi, chẳng hạn như "Bay trong bấn loạn", "Gã thầu khoán nghiệp dư", "Biển đêm", "Nàng dâu thời @"… Nhưng để độc giả hiểu kỹ hơn về một lối kể chuyện dung dị, có duyên và thoáng đãng của Vũ Thảo Ngọc, tôi muốn dừng lại ở truyện"Trong ngõ ngoài làng" viết về vấn đề "nóng" ở nông thôn giờ, đó là việc người đi cần lao nước ngoài. Qua truyện ngắn này, một lần nữa thấy rõ nghĩa vụ công dân của nhà văn. Bởi chị dám đi vào vấn đề mang tính thời sự gắn chặt với mệnh mỗi người, mỗi gia đình dân cày, để từ đó giúp người đọc, và cả các cấp lãnh đạo, tìm ra giải pháp làm sao vừa đưa được nhiều dân cày, nhất là ở vùng nông thôn còn nhiều khó khăn, đi lao động nước ngoài, vừa bảo đảm hài hòa cuộc sống và hạnh phúc những gia đình có người đi cần lao xa. Truyện như hồi chuông cảnh tỉnh những người ôm giấc mộng làm giàu mà quên tập quán, lối sống ngập tràn nghĩa tình thôn xóm. So với tập truyện ngắn "Búp bê gỗ" ra đời cách đây 5 năm, "Cúc muộn" là một bước tiến khá rõ trong cách dựng truyện, dẫn truyện của Vũ Thảo Ngọc. Với lối kể chuyện dung dị, có duyên và thoáng hoạt, Vũ Thảo Ngọc đã tạo được phong cách truyện ngắn riêng cho mình. Đọc truyện của chị, ta luôn tìm thấy sự mới mẻ trong ý tứ và không khí truyện, cách dẫn truyện lại đa tầng, nhiều lớp và giàu chi tiết sống động. Nhưng Vũ Thảo Ngọc cũng nên chú trọng hơn trong việc xây dựng nhân vật sao cho có hình hài, tính cách, mạng rõ nét và một cách xử sự hiệp hơn với đời sống nội tâm nhân vật |
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014
Đọng lại sự sẻ chia và hy vọng
|
Bao nhiêu cô gái mới đủ cho anh?
Anh thật nỡ và đểu cáng. Trước đây anh chẳng nói đàn ông có đểu thì phụ nữ mới yêu. Anh đã quá đểu với em rồi mà sao em không thê dứt? “Bắt nhân tình nói văn hoa thìa là, hai chúng ta đều yêu chung một người đàn ông. Vì anh ấy quá “tuyệt vời”, nên cả hai ta đều nhìn thấy điều đó, đều biết rõ, đều yêu... Còn nói trần truồng ra thìa là, hai chúng ta đều yêu anh ấy, còn anh ấy lại chỉ yêu có mỗi bản thân mình!”- Trang Hạ. Em đã từng tôn thờ tình yêu ấy, đã từng nghĩ sẽ không bao giờ hối vì yêu xem thêm anh, đã từng cháy hết mình với tuổi trẻ và ái tình đó. Nhưng anh chỉ là kẻ đểu cáng, khi đi móc túi trái tim của bao người với cái lý thuyết: nếu người ta yêu mình mà mình không yêu lại thì quá phũ. Liệu vợ anh có biết cái chân lý ấy không? Con anh có biết cha nó là người như thế không? Năm tháng trôi đi với những lớp cát bụi phủ lên trang giấy, với những nốt chân chim trải đầy trên khuôn mặt và con đường chạy mãi chẳng một lần quay lại.
Sau 5 năm, em là kẻ đứng nhìn hạnh phúc của anh (Ảnh minh họa) Anh đa tình, người ta chung thủy, em là kẻ đến trước nhưng lại là kẻ chen ngang hạnh phúc người ta. Nhưng người khổ cực không phải anh? Ông trời quá ác hay do em không thể mở đôi mắt nhìn đời? 5 năm trước, em là đứa con gái yêu anh vơ và cứ nghĩ mình cũng được yêu như thế, như gió với mây trời, mãi mãi không thể rời xa... Sau 5 năm, em là kẻ đứng nhìn hạnh phúc của anh. Nhưng có một điểm chung là anh bao giờ cũng là người tắt máy trước, vì em đã ban cho anh cái quyền làm thương tổn em. Bởi một lẽ, em không thể buông tay vì chính anh là người đang cột con tim em. Anh tham lam muốn tham khảo nhốt nó vào trong hộp kín nhưng với cái vỏ bọc thật hoàn mỹ: tình bạn.. Có tình bạn nào như thế không anh? Tình bạn của những kẻ đã từng yêu nhau và cả hận nhau? Tới khi anh vô tình làm rơi chiếc hộp khác cũng có một trái tim như em, nước mắt em lăn dài, nước mắt không thể nhiều như của người ta, vì em biết mình chẳng phải là duyên số của anh. Liệu trong tay anh có bao lăm chiếc hộp như thế? Con tim anh đáp trả được bao nhiêu lời thương tình như thế? Với anh, bao nhiêu mới là đủ cho một kẻ đi chinh phục? Bây chừ em đã hiểu, may mắn nhất của đời em là dừng lại đúng lúc, vì em chẳng thể khóc nhiều như người con gái ấy. Mây của trời cứ để gió cuốn đi... Em phải tìm bến đỗ của em, bến đỗ bình yên cho những ngày giông bão.. Khi cánh buồm đã rách.. |
Sẽ tổ chức thành công kỳ thi nhà nước ngay trong năm 2015
GS.TSKH Lâm Quang Thiệp Đó là san sớt của GS.TSKH Lâm Quang Thiệp - Nguyên Vụ trưởng Vụ Đại học (Bộ GD&ĐT) sau khi nghiên cứu Dự thảo Phương án tổ chức kỳ thi THPT nhà nước. Nên chọn và thực hiện ngay phương án 2 Một kỳ thi THPT nhà nước có rất nhiều lợi điểm nhưng đó phải là một kỳ thi bảo đảm chất lượng. Nếu có kiên tâm, tôi tin rằng, ngành Giáo dục sẽ tổ chức thành công kỳ thi thống nhất ngay trong năm 2015, sau đó cải tiến dần theo tiến trình đổi mới giáo dục. Bộ GD&ĐT cần quyết định sớm phương án và sau đó quyết tâm khẩn trương để tranh thủ quỹ thời gian. Với 3 phương án mà Bộ GD&ĐT nêu trong Dự thảo, tôi cho rằng, phương án 1 là phương án “bảo thủ”, không khoa học, vì vẫn dựa quá nhiều vào tính ngẫu nhiên ngay từ việc chọn lọc môn thi, không bao quát được chương trình học, không biểu đạt dấu ấn của “cải tiến”. Hơn nữa, với số môn thi hạn chế như vậy rất khó sử dụng kết quả cho nhiều loại trường ĐH, CĐ khác nhau. Phương án 2 là phương án khoa học và tiến bộ, nên chọn lựa và tích cực chuẩn bị để thực hiện phương án này. Tuy nhiên, tôi có góp ý thêm về phương án 2: Mọi thí sinh bắt phải thi Toán và Ngữ văn, còn 3 môn sau cho phép chọn 2 hoặc thi cả 3 môn (đối với các thí sinh có năng lực toàn diện và muốn có nhiều phương án chọn vào đại học). Riêng phương án 3 tôi không đồng tình vì môn Ngữ văn, đặc biệt phần Tiếng Việt, rất quan yếu đối với mọi thí sinh, phải để riêng, không nên gộp chung vào đề tổng hợp về khoa học từng lớp. Bên cạnh đó, phương án 2 và 3 gọi đề thi là “bài thi” là không chính xác, nên gọi là đề thi tổng hợp thì đúng hơn, khác với đề thi đơn môn ở phương án 1, vì từ bài thi dành để chỉ bài làm của thí sinh. Về đề thi: Tối ưu nhất vẫn là đề thi trắc nghiệm Thường ngày có 2 cách ra đề thi tổng hợp phổ quát: cách kết nối các đề thi đơn môn thường nhật và cách tích hợp tri thức nhiều môn trong một câu hỏi. Cách thứ nhất có thể thực hành ngay vì không bị ảnh hưởng của việc thay đổi chương trình các môn học, cách thứ hai có bị ảnh hưởng phần nào của chương trình. Với các kỳ thi tiêu chuẩn hóa quy mô lớn như kỳ thi quốc gia, bây giờ phần tham khảo ở đây đông các nước tiên tiến trên thế giới vẫn sử dụng chính yếu phương pháp trắc nghiệm. Nếu phân tích từng góc cạnh, mỗi phương pháp có ưu nhược điểm khác nhau, nhưng về tổng thể có thể nói: chất lượng của kỳ thi bằng đề trắc nghiệm phụ thuộc đốn vào đề thi, còn chất lượng của kỳ thi bằng đề tự luận phụ thuộc chính yếu vào năng lực người chấm. Để làm đề thi tốt theo phương pháp trắc nghiệm có thể huy động một lực lượng lớn người viết câu hỏi để xây dựng ngân hàng câu hỏi, thể nghiệm, chỉnh sửa câu hỏi thời kì dài hàng năm chứ không chỉ theo đợt, trong thời gian ngắn tham khảo ở đây ngay trước kỳ thi. Trong khi đó,việc tìm đủ người có năng lực để chấm các bài thi tự luận dài trong thời kì ngắn cho một kỳ thi quốc gia với hàng triệu thí sinh dự là điều khôn xiết khó thực hành. Mặt khác, đối với các môn rất cần đánh giá khả năng mô tả hoặc giải quyết vấn đề như Ngữ văn và Toán, có thể thêm một đề tự luận ngắn, giới hạn thí sinh làm trong khoảng 30 phút, miêu tả không quá một trang A4 là đủ để đánh giá. Hoàn toàn có thể “dùng 1 tên cho 2 đích ngắm” Có thể sử dụng kết quả một kỳ thi cho 2 mục tiêu tốt nghiệp THPT và tuyển sinh đại học vì bản tính 2 kỳ thi đều là đánh giá thành quả học tập theo chương trình phổ thông của học trò. Tuy nhiên, để phục vụ việc tuyển sinh đại học thì kỳ thi này cũng cần nghiên cứu đến việc mở mang đối tượng được phép dự thi. Ví dụ những người đã thi nhưng được điểm thấp muốn nâng điểm để dự tuyển đại học; hoặc những người tự học, không học phổ biến nhưng muốn có điểm để được xác định trình độ và dự tuyển đại học. Bộ GD&ĐT nên sử dụng rộng rãi lực lượng chuyên gia ở các trường đại học và cả xã hội để chuẩn bị tốt cho kỳ thi, không nên chỉ bó hẹp lực lượng xung quanh Bộ. Các trường đại học có quyền “tự chủ tuyển sinh” không có nghĩa là họ có quyền tổ chức kỳ thi tuyển sinh. Nhiều nước tiền tiến trên thế giới đều tổ chức dịch vụ thi chung để các trường đại học dựa vào kết quả đó mà tự chủ tuyển sinh. Do vậy, theo tôi, Bộ GD&ĐT không nên thả nổi hoàn toàn cho các trường đại học quyết định việc tuyển sinh. Vì tổ chức một kỳ thi tuyển sinh thật sự có chất lượng là rất khó và rất tốn kém, rất ít trường ĐH có khả năng thực hiện. Việc tổ chức tốt một kỳ thi THPT nhà nước có sự tham gia của nhiều bên liên tưởng sẽ tạo dịp rộng mở cho những người đích thực xứng đáng bước vào giảng đường Đại học.
Tôi thực sự rất vui vì việc công bố Dự thảo và lấy quan điểm rộng rãi của xã hội, các chuyên gia giáo dục trong nước về Phương án tổ chức kỳ thi THPT quốc gia đã tả sự cởi mở và lắng nghe cũng như kiên tâm đổi mới của Bộ GD&ĐT. Chúng ta có quyền trông, thực hiện chỉ đạo và quyết tâm của Thủ tướng, ngành Giáo dục nước ta sẽ tổ chức thành công kỳ thi quốc gia thống nhất ngay trong năm 2015. |
Cô gái trẻ ‘từ cõi chết trở về’ sau cú tông xe buýt
Chưa kịp mừng, gia đình nghèo của cô đã phải đối mặt với nỗi lo chi phí điều trị cho đến khi cô phục hồi, lên đến hơn 400 triệu đồng. Đến nay, cơ quan chức năng vẫn chưa làm rõ Nhâm va vào ô tô buýt, hay cô bị ô tô buýt đâm phải.
Nạn nhân Ngô Thị Nhâm trên giường bệnh. Sống sót kỳ diệu Vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 8g5 ngày 24/7 tại địa điểm 340 đường Nguyễn Trãi, gần đường vào cổng sau Trường ĐH Khoa học từng lớp va nhân bản Hà Nội. Khi đó, Ngô Thị Nhâm đang được bạn là Nguyễn Thị Kim Oanh (SN 1994) chở đi khám mắt. Tới đoạn đường kể trên, xe máy hiệu Honda Vision biển kiểm soát 98V – 90465 do Oanh điều khiển đang chạy ở làn đường trong cùng, sát với làn đường dành cho ô tô buýt thì bị một chiếc xe máy chạy cùng chiều bất thần cúp ngang đầu xe, khiến Oanh phanh xe lại. Cùng lúc, ô tô buýt biển kiểm soát 29B - 06745 A của Xí nghiệp ô tô buýt Hà Nội do lái xe Quách Văn Tiếp điều khiển chạy về hướng Hà Đông lao tới… Ngô Thị Nhâm bị thương nặng, được đưa đi cấp cứu. Oanh bị thương nhẹ, chiếc xe máy không hề bị hư hỏng. Chị Ngô Thị Hằng (24 tuổi), chị gái nạn nhân kể về vụ việc: “Sau khi bị tai nạn, người em tôi như bị gãy làm đôi, thân thể bị đâm rách, mất máu rất nhiều. Nó được Oanh cùng phụ xe buýt đưa vào một bệnh viện gần đó cấp cứu, nhưng tình trạng khôn xiết nguy khốn. Sau đó, Nhâm được bien dong chu noi đưa sang cấp cứu ở bệnh viện Quân y 103. Lúc này, Nhâm đã hôn mê, các thầy thuốc nói đã chết lâm sàng, tỉ lệ sống sót chỉ có 3 – 4%”. Để cứu người, 33 người gồm người nhà, đồng nghiệp và bạn bè của nạn nhân đã được huy động đến thử máu, trong đó có 10 người cùng nhóm máu A với nạn nhân cho được 2,6 lít máu. Nhâm được chẩn đoán bị gãy 2 xương chậu, thủng lỗ đít, dập lách, rách tử cung, sốc mất máu nặng. Được các thầy thuốc 3 khoa cùng hiệp tác mổ, điều trị, trong 2 ngày, Ngô Thị Nhâm đã qua cơn nguy ngập. Hiện nạn nhân đã không còn nguy hiểm tính mệnh, đã được mổ ghép xương chậu, đặt khung nẹp nhất quyết 2 xương chậu. Do sức khỏe cô còn yếu và chưa đủ điều kiện mổ tái tạo lỗ đít, nên các bác sĩ đã đặt ống tiêu hóa bên hông bệnh nhân. Theo thầy thuốc điều trị, để Nhâm bình phục cần khoảng 6 tháng, với 3, 4 cuộc phẫu thuật tốn kém và tập bình phục chức năng. Dự định, tổng chi phí điều trị cho cô lên đến hơn 400 triệu đồng.
Đây là số tiền khôn cùng lớn đối với gia đình thuần nông của Nhâm. Mẹ cô bị bệnh thoái hóa cột sống, mọi việc đều đổ lên vai người cha. Nhâm vừa tốt nghiệp cao đẳng, cô mới xin đi làm bảo vệ ở hệ thống siêu thị Ocean Mart được 1 tháng thì bị tai nạn. Ngày nhập viện cấp cứu, nhờ vợ chồng người chú làm cùng công ty bỏ ra một số tiền lớn đóng viện phí, giúp cô điều trị, cùng với sự tận tâm của các thầy thuốc và tình ái thương của người thân, bạn bè mà cô đã vượt qua cơn hiểm nghèo. Để chữa trị cho cô, gia đình đã bán đi một cặp trâu là tài sản đáng giá độc nhất. Nghĩ đến khoản tiền 400 triệu đồng để điều trị cho con phục hồi, mẹ cô chỉ biết khóc…
Đoạn đường nơi xảy ra tai nạn. Va vào xe bus hay bị đâm? Lái xe Quách Văn Tiếp cho biết, hôm đó anh điều khiển ô tô buýt với tốc độ 25km/h. Đến đoạn đường trên thì xe máy chở nạn nhân đã va vào bánh và dè sau của ô tô buýt, nạn nhân văng ra vài chục cm. Tuy nhiên, nhiều người đặt nghi vấn, nếu chỉ là cụng nhẹ như vậy, liệu nạn nhân có bị thương tích vỡ 2 xương chậu, thủng lỗ đít, rách tử cung? Còn Nhâm khẳng định bị xe buýt lao đến đâm vào lưng, hất văng cô lên và đập xuống đường. Sau đó, cô vẫn còn tỉnh, trên đầu còn đội mũ bảo hiểm và còn nghe được người xung quanh nói. Trên đường đi cấp cứu, cô cảm thấy người như đã bị gãy đôi. “Lúc Oanh phanh xe, thì em nghiêng người đi, và bị ô tô buýt tông vào lưng. Cho nên Oanh mới cảm thấy có lực đẩy văng ra khỏi xe. Hơn nữa, sau tai nạn, xe cũng không bị hỏng hóc”, Nhâm nói. Người thân Nhâm phản ánh, trong ngày nạn nhân được cấp cứu, lái xe Quách Văn Tiếp đã đến thăm hỏi và giúp đỡ gia đình 10 triệu đồng, đồng thời đưa cho gia đình 1 văn bản với nội dung viết tham khảo ở đây rằng, anh Tiếp chỉ phát hiện hai cô gái bị tai nạn và đưa nạn nhân đi cấp cứu. Lúc này, gia đình chỉ nhận tiền để cứu người, và ghi rõ không công nhận nội dung anh Tiếp viết kể trên là sự thực. Sau đó, ngoài 10 triệu đồng kể trên, anh này lại trợ giúp thêm 2 triệu đồng. Hoàn cảnh gia đình anh Tiếp cũng rất khó khăn, nếu không liên tưởng trong vụ việc, vì sao anh Tiếp lại đi vay tiền để trợ giúp gia đình nạn nhân, song song chiếc xe buýt do anh Tiếp điều khiển đang được Công an quận Thanh Xuân tạm giữ để điều tra làm rõ về vụ tai nạn?. Theo Giám đốc xí nghiệp xe bus Hà Nội, đây là sự cố xảy ra ngoài mong muốn. Về nghĩa vụ, đúng sai, phải chờ kết luận điều tra từ cơ quan công an. Ông này cho biết, tài xế Quách Văn Tiếp đã thừa nhận có việc va chạm giữa hai xe. Về phần tài xế Tiếp, anh giảng giải sau khi xảy ra tai nạn, vì tâm khảm bấn loạn, nên anh đã được cán bộ đảm nhiệm bảo hiểm, an toàn xe của cơ quan đọc cho viết nội dung anh chỉ phát hiện tai nạn, và đưa nạn nhân đi cấp cứu. Trong lúc không tỉnh táo, anh đã đưa nội dung trên cho Người nhà nạn nhân. Theo một cán bộ Công an quận Thanh Xuân thụ lý vụ việc, hiện công an đang trong quá trình điều tra, làm rõ để xử lý vụ việc. Lưu Ký |
Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014
Tự xưng phóng viên tống tiền CSGT
Trong tháng 7, Hải nhiều lần liên lạc với một CSGT Công an tỉnh Khánh Hòa, tự xưng là phóng viên một tờ báo, nói rằng có ghi hình CSGT nhận mãi lộ, nếu không đưa tiền cho Hải thì sẽ đăng báo. Khi xúc tiếp với Hải, CSGT yêu cầu Hải chứng minh là phóng viên và cho xem hình ảnh CSGT vi phạm, nhưng Hải cứ vòng vo, đòi đưa tiền thì sẽ xóa video clip và không đăng báo. Ngày 20.7, CSGT này đã đến Công an tỉnh Khánh Hòa trình báo, cáo giác Hải. Chiều cùng ngày, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Khánh Hòa bắt quả thương hải tang điền có hành vi cưỡng bien den led đoạt tài sản với số tiền 100 triệu đồng của CSGT, tại một khách sạn trên đường Tháp Bà, TP.Nha Trang. Nguyễn Chung |
12 lần bị chồng hành hạ
Thật khó để có thể nói ra chuyện này, song nỗi đau cả về thân xác lẫn tinh thần quá lớn, khiến tôi cảm giác trật, lạc lõng trên cõi đời này. Có kể chuyện này ra với cha mẹ, cũng chỉ là sự bất hiếu với họ bởi, tôi không những không làm họ có thể vui sống thanh thản tuổi già mà còn làm họ phải đau lòng. Vậy nên tôi chỉ biết chọn cách cắn răng chịu đựng và bộc bạch tâm can trên đây. Tôi mới theo chồng về làm dâu được ít tháng mà cuộc thế tôi đã rẽ sang một hướng khác, hướng của con đường toàn màu đen. Để đi đến quyết định ly hôn sau lúc này, tôi cũng muốn san sẻ vài chuyện mà tôi đã phải qua, coi như đây là động lực giúp tôi thực hiện quyết định này. Trong khoảng thời gian vừa qua, tôi sơ sơ có thể kể tới hàng chục lần anh bạc đãi tôi tại nhà, hành hạ cuộc sống của tôi. Tôi xin phép được kể lại để bạn đọc có thể hiểu được tâm trạng và nỗi đau của tôi lúc này. Lần thứ nhất Anh ta hùng hùng hổ hổ từ ngoài chạy vào phòng, dùng quả đấm của mình, đấm mạnh vào chiếc gương bàn trang điểm đặt trên đầu giường, nơi tôi đang nằm và nói với giọng mỉa mai: “Cô nên cảm thấy mừng vì giờ cô đang mang trong mình đứa con trai của tôi. Không thì đến tôi cũng không biết trước được hậu quả sẽ ra sao đâu!”. Lý do đằng sau chuyện này khá tế nhị, tôi xin phép được giữ bí mật. Lần thứ hai Anh ta sẵn sàng ném ngay điện thoại di động của tôi ra ngoài cửa sổ bất cứ khi nào anh ta lên cơn giận dữ để tôi chẳng thể gọi cho ai cầu cứu sự viện trợ từ bên ngoài. Lần thứ ba Anh ta lấy một con dao từ dưới gối, chĩa thẳng vào tôi và nói rằng: “Liệu hồn, câm ngay…”. Những gì tôi làm lúc đó là phải cầu xin, van lạy và nói những điều nghe xuôi tai anh ta để tránh tai ương đổ xuống mình. Lần thứ tư Một lần anh ta đe dọa tôi rằng, nếu tôi dám bỏ anh ta mà đi, ngay thức thì anh ta sẽ chết để con tôi mãi sống trong cảnh không cha. Lần thứ năm Một hôm, tôi có tới chơi và ngủ lại nhà cô bạn thân một đêm, đây là lần trước tiên kể từ khi tôi và anh ta lấy nhau. Trước khi click here đi tôi đã xin phép anh ta. Nhưng khi tôi đang ở nhà bạn của mình, anh ta gọi cho bạn tôi và chất vấn vì sao tôi không nghe máy của anh ta, tôi đang làm gì, ở đâu mà không dám bắt máy? Sự thực thì lúc đó tôi đang tắm. Việc anh ta làm khiến tôi hổ thẹn khôn xiết trước mặt gia đình bạn mình.
Tôi đã phải chịu quá nhiều đau khổ, dằn vặt vì người chồng vũ phu này (Ảnh minh họa) Lần thứ sáu Có đêm đang ngủ, lúc đó là 3 giờ sáng, anh ta chợt nhớ chiều mai phải đi công tác, bắt tôi dậy để giặt quần áo mà anh ta thích và chuẩn bị đồ đoàn cho anh ta. Còn anh ta thì khoan thai nằm ngủ tiếp. Lần thứ bảy Có lần mẹ tôi bị bệnh phải vào nằm viện cấp cứu, trong hai ngày đầu, tôi lo âu, muốn ở viện để tiện chăm chút cho mẹ chu đáo nên tôi có dặn anh ta ở nhà tự nấu cơm ăn. Nhưng anh ta lấy cớ đó để gây sự với tôi, cho rằng tôi không có chút nghĩa vụ với chồng. Không lẽ một đằng là tính mệnh của mẹ tôi, một đằng ở đây là vài bữa cơm của anh ta mà anh ta có thể chỉ trích, quở quang tôi như vậy? Chưa kể tới “sự hiếu thảo” của một người con rể ở anh ta. Lần thứ tám Anh ta gọi điện và bắt tôi về nhà ngay lập tức, trong cái ngày tôi đang chua xót khi phải xuống mộ cho bố tôi sao? Tôi không chịu về và anh ta đã tới thẳng đó, trước mặt bao người, dùng sức mạnh để lôi tôi về nhà. Anh ta không cho phép tôi tới đó vì nói ma quỷ sẽ theo tôi về nhà anh ta. Lần thứ chín Anh ta ra cái vẻ kiện cho tôi, nếu tôi đồng ý ở nhà chỉ để lo cơm cháo, giặt, làm tuốt mọi công việc nhà dưới tầm kiểm soát thì anh ta sẽ đưa một nửa lương hướng cho tôi để mua đồ ăn hàng ngày. Lần thứ mười Nếu tôi làm anh ta “ngứa mắt”, anh ta sẽ cấm tôi không được liên lạc hay họp mặt bác mẹ đẻ trong vòng 1 tháng. Lần thứ mười một Cho tới ngày hôm nay, không hôm nào tôi không phải trả lời hàng tá tin nhắn của anh ta rằng, tôi đang ở đâu, làm gì, và trước mặt tôi là ai?. Lần thứ mười hai Anh ta đã đánh tôi tới tàn tã chỉ vì những cơn say xỉn mất kiểm soát, đôi khi là những lý do vô cớ anh ta cũng có thể đánh đập tôi bất cứ khi nào, ở đâu. Kể ra những chuyện này với tôi mãi vẫn mãi không hết được. Nhưng tôi xin phép dừng tại đây, càng nghĩ, càng kể tôi càng uất ức và căm phẫn, tôi quyết định sẽ ly hôn, dù trong bụng tôi đang mang giọt máu của anh ta. Tôi hết sức chịu đựng rồi, mỏi mệt quá rồi, phải đổi thay thôi.
|
Khóa học tiếng Anh dành cho học sinh vùng khó khăn
Theo chương trình học bổng này, 96 học trò xuất sắc từ các trường THPT ở các huyện còn khó khăn của tỉnh Sơn La, Lào Cai, Bắc Ninh và Quảng Ninh sẽ biển quảng cáo được tài trợ để theo học các lớp tiếng Anh sau giờ học chính khóa tại các trọng điểm Anh ngữ ở địa phương trong 2 năm. Tham dự buổi lễ khai trường ngày 7.8 vừa qua có 25 học trò đến từ các huyện của tỉnh Bắc Ninh. Ông Terry J.White, Tham tán văn hóa - thông báo của Sứ quán Mỹ tin rằng trau dồi khả năng tiếng Anh có thể giúp các em thiếu điều kiện có thêm dịp việc làm, có khả năng tiếp cận các chương trình học bổng tại Mỹ. Chương trình xem thêm học bổng tiếng Anh Access của Bộ Ngoại giao Mỹ được khởi động từ năm 2009. Đến nay, số tiền của trợ cho chương trình này đã lên đến 500.000 USD và đã có 250 học trò được nhận học bổng. Thụy Miên |
Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014
Người lao động phải sống được ở quê nhà
>>Lập đội hình phản ứng nhanh hỗ trợ người lao động
Tấn sĩ Nguyễn Đức Lộc - phó trưởng khoa nhân học Trường đại học Khoa học xã hội và nhân bản TP.HCM - trầm mặc nói sau khi đọc loạt bài “Đau xót nạn bóc lột cần lao nhà quê” trên tuổi xanh. Ông đang thực hành nhiều đề tài nghiên cứu, khảo sát xung quanh đối tượng công nhân, người cần lao như: “Xuất cư đối với an sinh hộ gia đình”, “Quản lý rủi ro của người công nhân ở các khu công nghiệp”, “Vì sao công nhân khổ?”, “Bàn chuyện “an cư lạc nghiệp” của người nhập cư”... Trong quá trình nghiên cứu các công trình này, tấn sĩ Nguyễn Đức Lộc thực hiện hàng ngàn cuộc khảo sát, phỏng vấn sâu với những người lao động trong môi trường làm việc tại nơi mưu sinh và cả ở quê hương của họ.
Theo Bản tin thị trường cần lao số 2 mới được Bộ cần lao - thương binh và từng lớp ban bố, trong quý 1-2014 cả nước có trên 1,04 triệu người trong độ tuổi cần lao bị thất nghiệp, tăng trên 145.000 người so với quý 4-2013. Trong số đó có tới 630.000 người thất nghiệp là lao động phổ quát (không có trình độ chuyên môn kỹ thuật). Tỉ lệ cần lao thiếu việc làm cũng có thiên hướng tăng. Trong quý 1-2014 có gần 1,3 triệu cần lao thiếu việc làm, tăng trên 66.000 người so với quý 4-2013. Tỉ lệ lao động thiếu việc làm ở nông thôn là 3,4%, cao gấp 1,2 lần so với tỉ lệ chung của cả nước. Số giờ làm việc bình quân của nhóm cần lao thiếu việc làm là 22,3 giờ/tuần, chỉ bằng 53% so với số giờ làm việc bình quân chung của lao động cả nước (42,3 giờ/tuần). - Do tính nông nhàn của hoạt động nông nghiệp quá cao, thiếu việc làm nên ngoài lực lượng cần lao vào các thị thành lớn để tìm việc làm ổn định, thời cơ nhập cư, còn xuất hiện một lực lượng lớn lao động thiên di theo mùa vụ. Bên cạnh đó, sự chênh lệch giàu nghèo, khác biệt về mức sống giữa nông thôn và thị thành luôn là động lực thúc đẩy dân cày tìm đến đô thị để mưu sinh. Nhiều lần đi thực tế ở miền Trung, miền Bắc, tôi thấy nghịch lý: ruộng đất bỏ hoang, thiếu người làm, đến mùa, chủ ruộng phải thuê công cần lao với giá rất cao. Năm ngoái, tôi còn thấy Khu công nghiệp Dung Quất, Quảng Ngãi treo băngrôn kêu gọi người cần lao về đóng góp cho gia đình, quê hương. Nhưng rồi lao động vẫn xuất cư. Nguyên nhân chính là nhu cầu cần lao ở các khu vực này không ổn định. Những việc làm ổn định, thu nhập tốt đòi hỏi trình độ học thức, nghề được đào tạo, còn những nơi không đòi hỏi thì không có việc làm liên tiếp, thu nhập không đủ sống... Từ đó người lao động phải thiên di theo mùa để vào thành phố bán rong, vào Tây nguyên hái cà phê. Tôi cho rằng những người lao động bị bóc lột, bị lừa bán được đề cập trong các bài báo mà tuổi xanh nêu nằm trong số này. - Chúng tôi có một cuộc khảo sát, thống kê rất kỹ về chủ đề này. Kết quả cho thấy màng lưới xã hội, màng lưới thân thuộc, phi chính thức như gia đình, họ hàng, bạn bè, đồng hương đóng vai trò rất lớn trong việc người lao động quyết định xuất cư và lựa chọn công việc khi đến tỉnh thành cũng như tương trợ nhau trong rủi ro. Mỗi người có một bước ngoặt sẽ làm xoay chuyển cuộc mưu sinh của mình. Ở những địa phương chúng tôi tìm hiểu, vào dịp tết người cần lao thường đậu tiền, tổ chức một buổi tiệc “ăn xóm”. Ở đó họ gặp gỡ, hỏi thăm nhau, tìm nhịp việc làm hoặc đổi việc. Chính lúc đó họ quyết định ra đi. Hình thức tự phát này được nhiều người ưa chuộng vì không đòi hỏi giấy tờ, bằng cấp như khi đến các trọng điểm giới thiệu việc làm, thời gian chờ việc ngắn... Theo nhận xét của tôi, màng lưới phi chính thức này đang hỗ trợ người cần lao rất hiệu quả. Những người đơn lẻ bị bắt cóc, bị lừa bán không có bước chuẩn bị này. Có thể họ xuất thân ở pha do cong trinh vùng ít có người lao động xuất cư, có thể màng lưới quan hệ tầng lớp của họ hẹp, hiểu biết về cảnh ngộ, xã hội kém hoặc cũng có thể họ chọn nhầm mạng lưới tương trợ kiểu như tin một ông xe ôm khi bước chân xuống bến. Trong số này có nhiều người chưa đến tuổi cần lao, đây là đối tượng bị bóc lột dã man nhất. Chúng tôi gọi đó là người cần lao đơn chiếc. - Không thể phủ nhận những đóng góp của người cần lao xuất cư với nơi họ nhập cư và cả quê hương của mình. Nhiều người đã đóng góp rất nhiều cho gia đình, quê hương mình. Những khoản tiền họ gửi về quê trở thành giấc mơ đổi đời cho những người khác. Để đổi lấy điều đó, họ phải tiện tặn, sống ở mức rất thấp của đô thị. Nếu nhìn lại và so sánh với những người đồng cảnh như vậy trong lịch sử, người lao động xuất thân từ nông thôn ngày xưa còn có mảnh vườn, thửa ruộng chờ đợi ở quê nhà. Người lao động bây giờ không có ruộng đất nữa. Lên đô thị, họ trơ trẽn mưu sinh, khi mất việc, về quê lại cũng đơn độc, thất nghiệp... Họ là những người nghèo đa diện: nghèo đất ở quê, nghèo trình độ để đi làm, nghèo vốn sống, quan hệ xã hội, thiếu khả năng đối phó với những cảnh huống bất trắc, rủi ro trong cuộc mưu sinh. - Từ việc sử dụng mạng lưới hỗ trợ phi chính thức, người cần lao thường tìm đến những nơi dùng cần lao là hộ gia đình, tư nhân. Họ ký hiệp đồng miệng, quy định cần lao tự đặt, bị ép lương thấp, không bảo hiểm, không quyền lợi... Khu vực kinh tế hộ gia đình này là một lỗ hổng rất lớn trong quản lý quốc gia vì ít nhân công, không tạo ra làn sóng bãi khoá để gây để ý, nhưng đây là nơi người cần lao bị o ép nhất. Quan niệm của người chủ dùng lao động thường coi người làm thuê như tôi đòi, ở xã hội thấp hơn mình, không có quan hệ bình đẳng, từ đó sinh ra tình trạng bóc lột. Đã có “cò” đi thu lượm lao động ở quê, nay lại có những người lừa bán họ như một món hàng... Như vậy, phải xác định việc trước tiên là Không thể trông đợi vào lòng tốt, lương tâm của chủ dùng lao động dù vẫn có những người rất tốt, mà phải có cơ chế pháp lý để giám sát thẳng băng khu vực kinh tế hộ gia đình nhằm bảo vệ người làm việc ở đây. Thứ hai, việc tham vấn, cung cấp thông tin, giới thiệu việc làm cần được thực hiện ngay từ ở địa phương, nơi diễn ra “bước ngoặt trong cuộc mưu sinh” của người lao động. Mỗi năm, chính quyền địa phương nên có những nghiên cứu, tìm hiểu và thể hiện cho người dân một bức tranh về cơ cấu nghề, tránh “tính mùa vụ” trong chọn nghề. Thứ ba, trên thực tế những cần lao xuất cư phần nhiều mang tâm lý “đi làm ít lâu rồi về”, ai có điều kiện, cơ hội tốt mới ở lại tỉnh thành. Ai cũng mong được trở về quê hương, nhưng về một thời kì không có việc làm, cơm ăn thì họ lại đi. Để giải quyết vòng luẩn quẩn này phải có một cơ chế đồng bộ ở tầm nhà nước. Tỉ trọng nông nghiệp, công nghiệp phải được tâm tính kỹ. Chính quyền địa phương phải tìm cách giải bài toán: tài nguyên (đất) dư ra và lao động thiếu hụt. Tùy theo điều kiện thổ nhưỡng, đất đai, truyền thống để tìm ra hướng sản xuất, tạo việc làm cho người địa phương. Theo kinh nghiệm của tôi, các dự án nông nghiệp, kỹ nghệ phát triển từ truyền thống dễ cuộn cần lao địa phương hơn. Các trường dạy nghề ở địa phương cũng cần đặt trọng tâm khai phá đặc điểm truyền thống, thế mạnh của địa phương mình, không đào tạo máy móc theo cơ cấu chung để rồi học viên lại không tìm được việc làm. Vừa rồi tôi có đến một trường trung cấp tư nhân ở Hố Nai (Biên Hòa, Đồng Nai), họ đào tạo những nghề rất thiết thực như nghề mộc - nghề truyền thống ở khu vực - rồi ký với nước ngoài để xuất khẩu sản phẩm, xuất khẩu cả cần lao... Đó là một mô hình rất tốt để người cần lao sống được trên quê hương mình.
- Thực tiễn hệ thống quản lý cần lao của VN vẫn chưa xây dựng được cơ sở dữ liệu ở địa phương. Nếu xây dựng được, dù chỉ ở cấp quận huyện thì địa phương nơi người lao động đi - đến đều được quản lý, tránh được những rủi ro cho họ. Bên cạnh đó là vai trò của các trọng điểm thông tin việc làm. Các tỉnh đều có trọng điểm kiểu này, có tỉnh mỗi tháng tổ chức tới hai phiên chợ việc làm, nhưng nghe đâu thông tin vẫn chưa tới được với cần lao nông thôn, nhất là những người chưa được đào tạo nghề, vì những người lao động như vậy thường e sợ và cho rằng những phiên chợ việc làm không phải dành cho họ. Trong điều kiện công nghệ phát triển như hiện giờ, lẽ ra thông tin phải đến tận xã, phường qua điện thoại, loa truyền thanh, qua tờ rơi tờ gấp để người cần lao có điều kiện tiếp cận. Theo tôi, mô hình tốt là bên cạnh cung cấp thông báo còn cần cung cấp địa chỉ việc làm, tỉ dụ như cảnh báo người lao động không đi làm việc qua “cò”, kèm theo thông báo cho họ địa chỉ nhà tuyển dụng hợp. Các cơ quan cần lao việc làm cũng cần biểu thị rõ hơn vai trò của mình như dự báo về tình hình việc làm ở các địa phương điểm đến, tỉ lệ lao động di trú tới làm việc cao, chả hạn như phía Bắc là Hà Nội, Bắc Ninh, Vĩnh Phúc, phía Nam là TP.HCM, Bình Dương, Đồng Nai, khu vực Tây nguyên... Về các tri thức cần thiết để người cần lao đỡ khó khăn khi di trú tìm việc làm. |